Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi

Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010

Tháng 6 cười

CHỮA BỆNH

Một anh chàng không may bị liệt cái ” ấy “. Anh ta đã chạy chữa khắp nơi mà
không khỏi. Sau có người mách cứ thử đi xem phim “tươi mát” của Mỹ xem sao
. Thôi thì cũng thử xem. Thế là anh ta vào một rạp chiếu phim cấm trẻ em dưới
16 tuổi. Ðang xem nửa chừng anh liền thò tay xuống để kiểm tra. Bỗng anh thấy dường như căn bệnh oái oăm của mình đã khỏi. Thế là anh ta sướng quá hét đứng lên hét:
- Nền văn hoá Mỹ muôn năm!
Bỗng người đàn ông ngồi cạnh vỗ vai anh và ôn tồn nói:
- Tôi yêu cầu anh hai việc. Thứ nhất là anh trật tự cho. Và thứ hai là anh bỏ ngay cái tay ra khỏi quần tôi!

SÁNG TẠO


Phong trào mặc váy của chị em phụ nữ dạo này nở rộ như hoa mùa Xuân. Nào váy dài, váy ngắn, váy… cực ngắn, và cả váy “nửa ngắn nửa dài”. Thôi thì “đu đủ” cả.
Một em tóc vàng hoe đã sáng tạo ra một cách rất độc đáo, cô đặt may một loạt váy xẻ một đường phía sau nhưng đính thêm hàng cúc. Cách này vừa kín đáo lại vừa tiện, khi đi xe máy chỉ cần nới vài ba cúc phía sau là tha hồ, lên hoặc xuống rồi lại cài lại, thật tiện trăm bề.
Một hôm, xe máy của cô bị hỏng nên phải đi bằng xe buýt. Người thì đông, các bác tài lại dừng đỗ nhanh để kịp định mức. Vì vậy mà khi chuẩn bị bước lên xe “ tóc vàng hoe ” kín đáo vòng tay ra phía sau nới bớt cúc cho dễ… chen lấn trèo lên xe. Nhưng thật kỳ lạ, nới vài ba cúc rồi mà vẫn thấy khó bước lên quá ta. Trong lúc tóc vàng lúng túng bỗng nhiên có ai đó đẩy… mông cô lên cái ào.
Sau khi lên xe, “ tóc vàng hoe ” quay lại nhìn người vừa nâng mình lên, đó là một thanh niên :
- Cảm ơn anh đã giúp đỡ, tuy nhiên anh có biết cách giúp của anh rất mất lịch sự không?
- Vậy thì cô lịch sự chắc?
- Tôi làm sao?
- Trong lúc chen nhau, cô vòng tay ra đàng sau cởi hết… khuy quần tôi để làm gì ?

ĐỪNG


Cô hoa hậu dẫn đầu đoàn phụ nữ hậu phương đi thăm các thương binh ở quân y viện. Đến bên giường của một chiến sĩ, cô hỏi:
- Nhiệm vụ của anh là gì?
- Giao liên.
- Vậy thì em hôn lên “đôi hài vạn dặm của anh”
- Nàng nói rồi hôn lên bàn chân anh lính. Tiếp đó, “cô tiên” đến giường bên hỏi:
- Còn anh?
- Sĩ quan tham mưu.
- Ôi, cho em hôn “ bộ tổng tham mưu ” của anh ! Hôn lên trán chàng sĩ quan xong, qua giường kế tiếp, cô hoa hậu dạn dĩ nựng yêu:
- Nào, chàng trai dũng cảm, hãy nói cho em biết binh chủng của anh? Cậu lính trẻ hoảng hốt co đầu gối lên bụng, mặt đỏ bừng, lắp bắp:
- Em… em xin chị… đừng… em ở bên… pháo binh.

TIÊN

Một cậu bé lên ba chạy tới hỏi bà mẹ đang ở trong bếp:
- Mẹ ơi ! Tiên có thật không mẹ?
- Có chứ, Tiên thương trẻ con ngoan lắm ! Con hỏi Tiên làm chi vậy ?
- Con sợ Tiên bay đi mất.
- Người mẹ hỏi : Tiên nào vậy con ?
- Chị vú đó mẹ ! Mỗi lần gặp chị ấy, ba nói, " Nàng tiên của anh ".

GA-LĂNG

Trên xe buýt chật cứng người, hai người đàn ông, một già một trẻ ngồi cạnh nhau. Có một cô gái xinh đẹp bước lên xe.
Chàng trai trẻ lên tiếng :
- Thưa cô, tôi rất sung sướng nhường chỗ cho cô, nhưng cô thấy đấy, ôtô chật đến nỗi tôi không đứng lên được. Cô ngồi vào ḷòng tôi vậy.
Cô gái vừa ngồi xuống đã lập tức đứng lên, mặt đỏ bừng e thẹn nói :
- Tôi cảm thấy anh nghiện thuốc lá nặng. Trong túi anh có cái tẩu, tôi sợ làm nó gãy mất.
Ông già ngồi bên vội vàng nói: Ồ thưa cô, ngồi vào ḷòng tôi đi. Tôi bỏ thuốc mười năm nay rồi !!!

BỆNH NHÂN

Trong Bệnh viện tâm thần, trước khi cho 1 số bệnh nhân xuất viện Bác sĩ cho Test lại lần cuối bằng cách cho 2 bệnh nhân đóng vai người bán thịt và người mua thịt.
Người bán : Chào bác, bác đi đâu thế?
Người mua : (rất dõng dạc) Bác bán cho tôi 1 lít thịt
Người bán : (cười ngặt nghẽo) Rõ là đồ ngớ ngẩn, đã đi mua thịt lại còn không mang chai.......


THƯƠNG HIỆU VIỆT

Một người Nhật đi du lịch tại Việt Nam thuê xe taxi đi lòng vòng ngắm phố phường. Đang đi, ông ta nhìn thấy 1 chiếc xe hiệu HONDA chạy vượt taxi, ông ta la lên một cách tự hào:
- OH ! Honda, made in japan, very fast!
Một lúc sau, có chiếc ô tô hiệu TOYOTA chạy vượt taxi, ông lại kêu lên:
-OH ! Ttoyota, made in japan, very fast!
Anh lái xe rất bực nhưng không nói gì. Mãi khi đến nơi, dừng xe lại nhả khách,anh nói với ông người Nhật : - 500$ .

- Ông khách người Nhật trợn mắt : Cái gì ? Sao đắt thế !
Anh lái xe chỉ vào đồng hồ đo cây số
- Made in Việt nam, very fast !

TÁN GÁI

Một ông bố suốt ngày phàn nàn với thằng con :

Trai tráng ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn không tài nào có được con bồ, thằng này kém quá ! Kém hơn tao hồi xưa rồi !
Thằng con gân cổ :
- Bố có giỏi thì tán thử xem, con với bố ra ngoài kia, thi xem thằng nào tán được trước?
Ông Bố :
- Đi thì đi, tao sợ gì ! Hai bố con đi ra ngõ ! Thấy một cô gái rất xinh đi xe đạp lướt qua, anh con tán tỉnh:
- “ Em ơi, anh yêu em, em có yêu anh không? ”
Chẳng may gặp đúng một cô ngàng đanh đá, cô này ngoái lại :
- Yêu, yêu, cái thằng bố mày ý !!!
Ông bố nhảy cẫng lên:
- Đấy !
Đấy thấy chưa ? Mày thua tao là cái chắc…


Cười…. tháng 6

Sư phụ

Làm trai thiết nghĩ phải dê,

Không dê người nói "bê đê" khó xài.

Tính dê phát triển dài dài,

Nhát dê phải chịu những ngày cô đơn.

Lỡ dê con gái giận hờn,

"Anh này dê quá... vô duyên hổng thèm".

Đã dê phải vững tinh thần,

Trở thành dê chúa, cuối cùng có đôi.

Con trai là phải dê rồi,

Dê không sàm sỡ cho đời thêm tươi.

Hãy dê mặc kệ ai cười,

Cứ dê cố gắng thì trời sẽ thương.

Chẳng dê con gái sẽ buồn,

Dê theo nghệ thuật thẳng đường mà đi!...

Bản tin khí tượng

Tại khu vực các tỉnh miền đông nam bộ, Đêm không nắng , ngày vắng sao, nhiệt độ thấp nhất trong phòng máy lạnh là 16 độ, nhiệt độ sôi của nước là 100 độ

-Tại các khu vực phía tây bắc đông nam bộ có mưa rào rải rác và giông nhiều nơi . Nhưng hiện chưa biết nơi nào.

Sau đây là tin thời tiết ven biển :

Vùng biển Ninh Thuận - Bình Thuận đêm không mưa, có lúc mưa lớn, ngày nắng nhẹ lâu lâu thì nắng gắt, biển động mạnh, nhưng biết đâu không động ,hên xui .

-Vùng biển Cà mau - Kiên Giang và Vịnh thái Lan có bão lớn, gió giật cấp 2 cấp 3 , có khi lên đến cấp đại học .

Xin cám ơn các bạn đã theo dõi bản tin thời tiết

Sự lựa chọn

Hai chàng sinh viên Bách Khoa gặp nhau trên đường. Một thằng hỏi :

- Mày lấy đâu ra cái xe đạp đẹp thế ?

- À, bữa trước tao đang đi bộ trên đường thì tự nhiên có một con nhỏ, học cùng trường phóng xe đạp này tới. Nó quăng xe xuống, cửi phăng hết đồ đạc trên người rồi nằm ệch xuống bãi cỏ và nói với tao :

- Anh ơi, em cho anh tất cả những gì anh muốn. ....

Mày chọn xe đạp là đúng đấy, đằng nào thì mày cũng không mặc vừa quần áo của nó !!!

Đụng hàng

Ông Việt Nam mới học tiếng Anh vô tình đụng phải ông Tây nên nói : I'm sorry ", ông Tây cũng lịch sự: " I'm sorry too ", ông Việt Nam nghe xong vội vàng: " I'm sorry three ", ông Tây nghe thấy lạ quá hỏi : " What are you sorry for ? ", ông VN làm luôn: " I'm sorry five ". Ông Tây lo lắng hỏi ông Việt Nam " Sorry, are you sick ". Ông VN vẫn thản nhiên " I'm Sorry Seven ". Ông Tây tức lắm trợn mắt hỏi : " Sorry, do you intend to count to eight ? ". Ông Việt Nam vẫn kiên nhẫn : " I'm sorry nine "... Ông Tây ngọng luôn…: "Then..then..." Ông Việt Nam : " I'm sorry eleven " . !!!

Người Trung Quôc đặt quả táo lên đầu 1 cô gái xinh đẹp, lùi xa 100m, giương cung. Mũi tên lao đi vun vút, xẻ đôi quả táo. Anh ta nói: " I'm Sinbad ". Người Nhật đặt quả chanh lên đầu 1 cô gái xinh đẹp khác,lùi xa 150m, giương cung.Mũi tên lao đi vun vút, xuyên qua quả chanh. Anh ta nói:" I'm Robin Hood ". Người cuối cùng Việt Nam nhìn 2 đối thủ đầy khinh bỉ. Anh ta đặt 1 trái sơri lên đầu cô gái xinh đẹp nhất, lùi xa 200m, giương cung. Mũi tên lao đi vun vút. Anh ta nói :" I'm ...sorry "

Ca dao lên đời

Bánh mì phải có pa-tê
Làm trai phải có máu dê trong người!

Ta về ta tắm ao ta
Dù trong dù đục cũng là... cái ao.

Này cô con gái nhà ai
Cớ sao dám hái hoa nhài nhà tôi
Hái rồi thì hãy... lấy thôi
Còn chưa hái được để tôi... hái dùm!

Làm trai cho đáng nên trai
Lang beng cũng trải giang mai cũng từng!

Trên trời có một vì sao
Dưới đất có mỗi mình tao anh hùng
Anh hùng thì mặc anh hùng
Vợ mà lên tiếng anh hùng phải im.

Trên trời có đám mây xanh
Ở giữa mây trắng xung quanh mây vàng.
Nếu mà anh lấy phải nàng
Anh thà... thắt cổ cho nàng ở không (?!)

Rượu này từ gạo mà ra
Ta đây uống rượu cũng là ăn cơm.

Giám thị nhìn em giám thị cười
Em nhìn giám thị lệ tuôn rơi
Cổng trường đại học cao vời vợi
Đồng ruộng mênh mông đón em về!

Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010

Hỏi “Trăng”

Làm thơ mà bí cũng buồn !

Hỏi nắng, nắng gắt, hỏi mây mây mờ !

Hỏi gió, gió thổi vu vơ,

Hỏi mưa, mưa cứ tảng lờ buông rơi .

Hỏi trăng , “Trăng” bảo hỏi trời !

Hỏi trời, trời bảo hỏi “người yêu “ thơ !!!

Yêu thơ thì viết cho vui

Tôi đâu dám nhận là người làm thơ !

Tránh sao khỏi sự vu vơ,

Thì ai cứ bảo ngù ngờ cũng vâng !

Đôi khi xúc cảm trào dâng,

Ý thơ chừng cũng bang khuâng thế nào ,

Biết rằng chưa đủ ngọt ngào

Cũng đem tâm huyết dốc vào từng câu .

Ước mơ to tát gì đâu,

Chỉ xin góp được vài câu với đời .


    Một vì sao !

    Đêm nay trên trời chỉ một vì sao !
    Ai đang vui sướng nơi nào nhỉ ?
    Có biết nơi đây - một kẻ buồn....
    Ai mua tôi bán mảnh tim rơi
    Tim ấy đau thương, rạn nứt rồi
    Chính bởi vì sao hiền dịu ấy
    Lạnh lùng vò xé trái tim tôi...

    Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010

    “Lấy vợ” hay “đi tù”

    Thưa Ông !
    Tôi vừa nhận được thiệp mời báo tin dự đám cưới của ông, cách đây 12 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...Giờ này mà tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông đa trao nhẫn cưới cho vợ ông, cũng đồng nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi của ông rồi !?
    (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).
    Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm, nhưng đồng nghĩa :
    "lấy vợ và đi tù " .
    Mụ vợ của tôi ! ( Thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho ),
    Mụ vợ của ông ( trong tương lai gần ) và các Mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống như nhau, bởi họ đều mang trong người giòng máu chiếm hữu, lúc nào cũng chảy rần rật trong họ .
    Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè mắt chưa chắc được dịp, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi điện thoại bàn nơi làm việc , gọi vào di động, nếu ...không ...thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...
    Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài ra như cái ông bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.
    Mụ thuê ô-sin để trông con, làm việc nhà , còn mụ có thời gian rảnh rang để... trông tôi....có thảm không cơ chứ.
    Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi điện thoại .
    Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao lại ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoké bàn tay vàng ?”, còn không khí mà im lặng thì mụ dán tai vào máy , rít lên: “ Tại sao lại yên tĩnh thế, có phải rửng mỡ mò vào khác sạn ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn lên mà thất kinh cả hồn vía, khi nhìn thấy mụ : tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà ! ( sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước ). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng hôm sau, chưa kịp hồi sức, thì đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...
    Tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo , trước còn lịch lãm, hào hoa nhất ( ông biết mà ) dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước ( mà vẫn thò tay cấu nhau ), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn . Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!


    Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “ thở " nhưng cũng chỉ là “ thở hắt ”, nhất quyết không cho “ thở dài ”.
    Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “ Sợ em nào gọi hay sao mà tắt ”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật oai phong lẫm liệt , vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu : tài liệu A, B , C ông để ở đâu ?
    Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ .Thực ra mụ ( và các mụ ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi ( và chúng ta là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa thì các mụ đâm cũng thủng ông ạ !.
    Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào thì các mụ mới hài lòng không ? Câu hỏi không bao giờ có câu trả lời không bao giờ mụ thỏa mãn , bởi :
    * Nếu ông cáu gắt : Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
    * Nếu Ông vui vẻ : Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
    * Nếu Ông chu đáo : Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
    Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.
    Mụ xấu đi cũng bảo tại chồng, già đi cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để rình mò đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ).
    Vừa rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thỉnh thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.
    Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu cai tù ). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 nhiệm vụ , là xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
    Hôm nay, tôi có hẳn 1 giờ tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải kêu gọi bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em làm bên phòng tiếp tân để lỡ mụ có gọi điện thọai kiểm soát. Nhưng đã tôi mất hết 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
    Giờ này năm sau, nếu ông quá hối hận, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách vùng lên mà không bị dìm vào bể máu.
    Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu vùng lên đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét ( mụ ấy đếm từng số km...nữa chứ...)
    Chào ông !

    ( Đây là một email gởi cho Anh Trân Đại Thắng, thấy hay hay, nên tôi xin đăng để giảm “ tress” ) .

    Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

    Sương Nguyệt

    “Sương” gom hết những rêu chiều xanh rũ,
    Đắp không đầy rẻo khuyết nửa vầng “Trăng”
    Trong đêm lạnh nghe “Sương” tày đẫm ướt,
    “Trăng” mơ gì trên những đám mây giăng ?
    Gió nhớ gió, gió thầm thì với nắng,
    Cuối chân trời bất tận lả lơi xanh,
    Cội đá xanh, lặng lẽ thắm rêu thềm .
    Giọt “Sương” vỡ âm thầm trên mái lá ,
    “Trăng” im ắng, buổi trưa nào lỡ hẹn
    Để ven đường lá buốt bước chân êm
    “Sương” như khói bay mờ trên mái phố
    “Trăng” mơ hồ trong lá biếc vòm cây .