Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi

Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

CHỊ TÔI

( Dựa theo tâm sự của Cậu Nguyễn Văn Khoảng gặp Chị Cả,
khi mẹ tôi về thăm lại Vĩnh Bảo sau 62 năm rời xa quê hương )

*******************
Lớn lên tôi mới biết là
Có người Chị Cả xa nhà từ lâu
Đi đâu, chẳng biết đi đâu ?
Ở đâu ? nào biết ở đâu mà tìm
Mịt mùng tăm cá, bóng chim
Bão dông, sông nước nổi chìm ai hay !
Ngóng chờ mười bảy năm nay
Mới hay chị vẫn còn trên cõi đời
Niềm vui không nói lên lời
Đôi miền thống nhất, Chị tôi sẽ về
Nhưng rồi lòng vẫn tái tê
Chiến tranh ác liệt, Chị về được sao !
Lòng em đau quặn dường bao
Đường ra bị cấm, đường vào bị ngăn
Đêm ngày đạn réo, súng gầm
Đi đâu cũng ở trong tầm đạn, bom
Nỗi niềm thương nhớ, Chị ơi !
Bao giờ mới được nối lời cùng nhau
Trải qua hai chục năm sau
Nước nhà thống nhất, em mong Chị về !
Vui chung rất đỗi hân hoan
Tình riêng vẫn cứ lo toan, bồi hồi
Hai nhăm năm nữa qua rồi !
Tám mươi tư tuổi Chi tôi mới về !
Tôi như bừng tỉnh cơn mê
Chị ơi ! Đúng thật Chị về đó sao ?
Thật mà cứ ngỡ chiêm bao
Bây giờ mới thỏa khát khao bấy chầy !
Chị đi năm hai hai tuổi
Sau sáu hai năm, tám tư mới về
Chị em nhận mặt, nắm tay
Rưng rưng giòng lệ, vơi đầy niềm vui !
NVS 7/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét