Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Tin buồn !


Vô cùng thương tiếc báo tin cùng :
Các Bạn Hữu, Các Cựu Học Sinh Trung Học Bình Long trước 1970.
Anh Nguyễn Văn Phú ( Phú khoèo)sinh năm 1948
Cựu Học Sinh Trung Học Bình Long trước năm 1970.
Đã từ trần vào lúc 21 giờ 00 ngày 03 tháng 05 nắm 2011.
Hưởng thọ 64 tuổi
Nhập quan vào lúc 07 giờ 00 ngày 04 tháng 05 năm 2011
Linh cửu quàn tại tư gia Xã Lộc Thái ( Ngã ba Xóm Bưng ) huyện Lộc Ninh, tỉnh Bình Phước.
Động quan vào lúc 10 giờ 30 ngày thứ sáu 06 tháng 05 năm 2011 và an táng tại Lộc Thái, Lộc Ninh, Bình Phước
Thành kính phân ưu cùng gia đình,
cầu chúc hương hồn Bạn Nguyễn Văn Phú siêu thoát về nơi vĩnh hằng .
Nhóm Bạn CHS - THBL trước 1970
*************************
Tản mạn về Anh !
Tôi và Anh quen biết nhau từ những năm 1972, Anh tham gia làm việc cho một bộ phận “Thiện nguyện” chăm sóc và giúp đỡ cho đồng bào “ nạn nhân chiến cuộc “ Bình Long ở khu vực Phú Văn Bình Dương, còn tôi đang thực tập công tác “ Dân sự Vụ”. Không phân biệt tuổi tác Anh luôn xem tôi là một người Bạn, còn tôi luôn kính trọng Anh là người anh.
Sau đó tôi và Anh xa nhau, tôi trở về nhiệm sở, tuy không cách xa nhau là mấy, nhưng vì công vụ thường xuyên nên Anh Em ít khi có dịp gặp nhau. Cho đến ngày 30/04/1975.
Trong những năm đầu sau ngày ấy tôi gặp lại Anh, lúc đó đời sống còn lắm cơ cực, nhà tôi ở cùng xóm của nhà vợ của Anh. Hai Anh Em chỉ biết nhìn nhau, qua ánh mắt đã nói lên đủ những điều, mà chỉ những người trong cuộc mới có thể thấu hiểu.
Sau này vì cuộc sống với bàn tay tật nguyền Anh phải bôn ba làm đủ nghề, đủ việc để mưu sinh, với chiếc xe đạp không xích, không thắng được săn nhặt từ xe mobilet, hàn cặp ống nước để thêm chắc chắn, Anh đã đi khắp vùng, xóm, ấp, sóc để mua, đổi củ khoai mỳ, đậu bắp, hôm nào kiếm được vài kilogram gạo là ngày đó có vẻ đời được lên hương.
Còn tôi được ôm cây cuốc, tối ngủ xạp tre trong một ngôi láng ở trên vùng Sông Măng Bù Đốp (Bố Đức ngày xưa) có đầy đủ điều kiện cho bệnh sốt rét và những bệnh khác mà có lẽ lần đầu tôi được hưởng. Gần hai năm trưởng thành ở trường cải tạo, tôi trở về, người gặp lại đầu tiên kể cả người thân trong gia đình lại là Anh. Thế là Anh Em lại cùng nhau vào một quán cóc, nhâm nhi ly “xây xừng” mà đã rất lâu tôi chưa được thưởng thức. Chả biết có phải là cà phê chính hiệu hay là loại “ cà phê bắp rang cháy đen” xay nhuyễn độn vào. Nhưng với tôi lúc này cứ màu nước đen là cà phê tất, còn hơn là phải uống thứ nước lờ lợ trong thời gian qua.
Nhìn Anh tôi cười nói : cứ ngỡ là gặp nhân vật Robinson trên hoang đảo, tóc để dài rối bung, râu ria tua tủa, nước da thì sạm nắng đen thui.
Anh nhìn tôi rồi nói : Chú mày có khá gì hơn Anh : Nước da xanh mét như tàu lá, mập chẳng ra mập, phù thủng thì có .
Rồi thời gian cứ trôi đi, Anh vì cuộc sống của gia đình phải trôi nổi, tôi vì hoàn cảnh cũng phải xa gia đình lo cho cuộc sống. Mãi đến những năm sau 1990 cuộc sống mới tạm thoải mái. Tôi gặp lại Anh, lúc này Anh đang làm quản lý cho một nhà buôn phế liệu, công việc cũng nhàn hạ. Cứ mỗi chiều thứ bảy, Anh lại lóc tóc chiếc xe đạp (không phải chiếc xe của những năm đầu) vào chỗ tôi và các Anh Bạn, thế là bên chai rượu đế, đĩa gà luộc lá chanh, tô cháo, dĩa gỏi, mấy Anh Em lại tạc thù cho đến khi cùng đồng ca “ ai đưa ai về “ thì mới kết thúc.
Sau này cuộc sống tươi tắn hơn, cứ mỗi chiều Anh muốn có bạn đối ẩm, Anh lại điện thoại cho tôi, thế là hai Anh em cùng đi tim chỗ để “ nâng lên, hạ xuống ”.
Bẳng đi một thời gian do việc làm ăn càng phát triển, cơ sở đã điều Anh lên Lộc Ninh cũng từ lúc đó Anh Em ít có dịp cùng nhau đối ẩm. Chỉ có những dịp họp mặt bạn bè, hay đám cưới con của các Anh, Chị bạn thì mới gặp nhau mà thôi.
Trong những dịp như vậy, Anh là người “ tửu nhập – ca xuất ” tôi chỉ nghe Anh hay hát một bài duy nhất mang tựa đề : “ Đám cưới đầu xuân của n/s Trần thiện Thanh “ Tôi hỏi vì sao Anh lại hay hát bài này,
Anh trả lời : “ Cuối năm đi đám cưới nhiều quá, biết hát bài gì bây giờ ! “ Mà Anh hát nào có hay ho gì đâu, nếu mà Ông Nhật Trường còn sống mà nghe Anh hát chắc có lẽ Ổng xin giải nghệ ngay.
Hôm nay khi nghe tin Anh mất, tôi như thấy mình hụt hẫng thế nào ấy. đời người như thể phù du còn đó, mất đó.
Thôi ! xin cầu chúc cho Anh ngàn thu an giấc nơi suối vàng, nợ trần gian Anh đã trả xong, chỉ xin Anh có hiển linh phù hộ cho tất cả Anh Chị Em bạn bè của Anh được vạn sự an lành trong cuộc sống.
Xin thắp cho Anh một nén hương để tỏ lòng thành , mong Anh hiển chứng !
Bình Long ngày 06 tháng 05 năm 2011.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét