Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Tùy bút Mùa Đông Bình Long 1972 (22)


( Bình Long những tháng ngày an lành )
Hai nhóm chúng tôi chia làm 2 hướng, nhóm của tôi đi theo đường Chu Văn An (con đường từ giữa dốc Sáu Khế đi vòng qua trường Tiều Học Hoa kiều Quốc Quang ) mới được một đoạn đường mà đã nhìn thấy sự khốc liệt của cuộc chiến. Phía bên phải đường là khu vực dân cư lao động sinh sống,vài năm trước khi chiến cuộc xảy ra khu này đã bị một trận hòa hoạn thiêu rụi hầu hết những căn nhà của người dân, cũng nhờ vào “ tấm lòng vàng” của tất cả mọi người và sự giúp đỡ tận tình về phía Chính Quyền Tỉnh, người dân đã tạo dựng lại được những căn nhà vững chắc, khang trang hơn, ổn định dần được đời sống. Nhưng ! Chiến tranh đã không phân biệt, đều ưu ái ban tặng cho từng căn nhà, người dân ở đây không biết bao nhiêu là bom, đạn . Thiêu hủy hoàn toàn một khu dân cư đông đúc mới tạo dựng lại của ấp Phú Thịnh, xã Tân Lập Phú. Không biết là trong vùng hoang tàn đổ nát kia còn có bao nhiêu thân xác của người dân bị vùi lấp ? Xót xa quá !
Đi lên một đoạn dốc thoai thoải, phía bên trái là những căn nhà của Ông Xã Tính, nhà anh Chánh, nhà anh Cử còn lại những bức tường loang lỗ, tường rào chỉ còn những trụ cột, ngã ba đầu đường Lý Thường Kiệt ở phía bên trên đầu đường Chợ Cũ có chiếc xe tăng lội nước PTR85 của Nga bị bắn cháy, bên hông xe có một lỗ đạn to khoảng 30cm. Tôi tiến lại quan sát, mặc dù biết là nó bị bất động từ rất lâu, nhưng sao cũng vẫn thấy sờ sợ ( eo ơi, rủi mà nó thức dậy thì…..) nhìn suốt dãy tiệm phía bên phải từ tiệm hủ tiếu dai Hà Ký đến chỗ cây xăng SHELL không còn một căn nhà nào nguyên vẹn, những căn cao ốc chỉ còn lại xườn, cột nhà . Phía trên những nóc nhà đó có những người lính làm nhiệm vụ quan sát, lắp đặt súng phòng không đóng chốt.
Đi tiếp đường Chu Văn An đến trường Tiểu Học Quốc Quang chúng tôi tiến vào, tại đây đang có những vị khách trong và ngoài nước đến quay phim, chụp hình. Tất cả chúng tôi được đơn vị hỏa tiễn tow bố trí ở đây hướng dẫn lên những tầng trên và sân thượng để quan sát toàn cảnh thị xã . Nhìn các bức tường của ngôi trường từ dưới đất lên đến sân thượng không chỗ nào là không có dấu đạn, những vị khách đều lắc đầu, le lưỡi .
Những người lính trấn an chúng tôi và nói rằng : “ Ở đây có bố trí sẵn những hầm trú ẩn an toàn, không sợ bất cứ loại đạn pháo nào của đối phương, mặc dù loại pháo đó là 130, 122, 127 hoặc hơn thế nữa”. Toàn bộ những tầng nhà từ những bức tường ngăn phòng, sàn nhà bằng bê tông nhưng lại được tăng cường thêm các lớp bao cát thật dày.
Lên đến sân thượng phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh mới thấy được cảnh tang thương của thị xã Bình Long. Nhìn về hướng nào cũng thấy trên các con đường xác xe cộ bị cháy, cột điện bị gãy đổ ngổn ngang, các khu nhà dân cư tan tành, nếu như chiến cuộc đừng xảy ra trên đất này thì Bình Long đâu có cảnh tang thương này.
Thật xót xa cho mảnh đất nghèo, tôi chạnh nghĩ không biết đến bao giờ Bình Long mới có thể trở lại cảnh như trước……
(Còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét