Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi

Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Tùy bút : Mùa Đông Bình Long 1972 (2)


Ngày 6 tháng 12 đoàn xe gồm 5 chiếc chở chúng tôi theo Quốc lộ 15 đến ngã 3 Rừng Mít quẹo trái vào sân bay Biên Hòa. Ngạc nhiên vì di chuyển bằng máy bay thì chúng tôi thường vào căn cứ Long Bình khu vực Cầu Hang, sao lần này lại vào sân bay Biên Hòa, vào đến phi đoàn CH 47, chúng tôi bốc dỡ thiết bị từ trên các xe tải xuống, Xếp L và sĩ quan không quân đến, họ dặn dò chúng tôi thật kỹ : “giữ trật tự khi lên xuống và bình tĩnh trong khi phi cơ đang bay, hoặc có tình huống xấu .
Chúng tôi được chia thành nhóm, mỗi nhóm 20 người cùng với hành lý cá nhân và nhạc cụ, đạo cụ mang theo. Còn toàn bộ khí tài, thiết bị, âm thanh thì tập trung cho nhân viên kỹ thuật không vận cho vào lưới hàng, máy bay sẽ đeo bên dưới. Chúng tôi không đồng ý cách vận chuyển như vậy, vì máy móc cho vào lưới khi nâng lên sẽ bị bó dồn lại, gây hư hỏng .
Cuối cùng 2 nhóm dồn vào khoang một chiếc CH47 cùng với nhạc cụ cầm tay. Lúc đó là 8 giờ 45 chuyến bay đầu tiên cất cánh bỏ lại bộ phận kỹ thuật và nhạc công đi chuyến sau . chừng 10 phút một chiếc xe nâng hàng chạy lại thả xuống chỗ chúng tôi 2 tấm nhôm bằng phẳng, họ nói chúng tôi xếp tất cả khí tài lên 2 tấm nhôm đó, để kịp thời gian máy bay trở lại. Chúng tôi xếp các máy móc, thiết bị theo từng loại vào với nhau, các quân nhân chuyển vận sử dụng vải bạt bao các thiết bị, rồi dùng dây bẹ giằng chặt lại, phủ lưới bảo hiểm lên .
Mọi việc đã hoàn tất, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm vì không phải lo có sự hư hỏng xảy ra. Trong lúc chờ chuyến bay, chúng tôi vào câu lạc bộ của phi đoàn uống cà phê và mua bánh mì dành ăn theo đường . Đã hơn 10 giờ mà chưa thấy máy bay, tôi hỏi một sĩ quan chuyển vận thì được biết : Lộ trình bay đi về chỉ hơn 50 phút, nhưng vì không có “ gunship” hộ tống nên máy bay phải chuyển vận hàng cho đơn vị khác. Khi nào có “ gunship” hộ tống sẽ chuyển vận cho chúng tôi. Quả là bất ngờ, chuyến công vụ lần này là An Lộc - Bình Long, tôi lặng người, miệng lẩm bẩm Bình Long, Bình Long . như vậy là tôi được về chính mảnh đất quê hương đã sinh ra tôi, nơi mà Cha Mẹ tôi hiện đang còn ở lại đó ! Với tôi lúc đó không nỗi vui mừng nào hơn được, trong lòng hôi hộp, thời gian chờ đợi chuyến bay đối với tôi sao dài quá..... Nó đến rồi ! Tiếng ai đó vang lên, tôi giật mình nhìn lên, chiếc CH 47 đang tiến lại phía chúng tôi, gió từ hai cánh quạt thổi thành một vòng tròn dưới đất và nó nhẹ nhàng đáp xuống. Nhân viên chuyển vận ra hiệu cho chúng tôi lên máy bay. Chúng tôi hối hả cúi người tiến lại đuôi máy bay, bước vào khoang chúng tôi thấy có một số quân nhân , chắc có lẽ họ cũng đi Bình Long như chúng tôi. Nhân viên phi hành ra dấu cho chúng tôi ngồi xuống hai hàng ghế hai bên, không đầy 5 phút máy bay nâng lên và nhân viên mặt đất móc hai kiện hàng của chúng tôi vào máy bay. Máy bay nâng lên cao và bay thẳng lúc đó là hơn 11 giờ .
Tôi lẩm bẩm : Tôi về Bình Long ! Ôi hai tiếng “ Bình Long “ sao thân thương thế !
(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét