Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi
Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010
Tùy bút : Mùa Đông Bình Long 1972 (3)
Ngồi nơi cửa sổ hình tròn của máy bay, tôi quan sát và định được hướng bay, máy bay bay dọc theo phi đạo của sân bay Biên Hòa về hướng cầu Săn Máu, Chợ Sặt - Hố Nai, xa xa là tháp chuông của nhà thờ Hà Nội, phía phải của máy bay là thành phố Biên Hòa và bên dưới là xa lộ Biện Hòa – Sài Gòn nườm nượp các loại xe, khi gần đến cầu Săn Máu thì máy bay chuyển về hướng Quận Công Thanh, dưới là giòng sông Đồng Nai êm ả , hai bên bờ là những dãy nhà và vườn cây, ruộng lúa, đây là xã Đại An – Đại Ngãi bên phài sông là con đường chạy dài từ chợ Biên Hòa qua Bửu Long, qua trung tâm Quận Công Thanh lên tới ngã ba Cây Gáo gặp Quốc Lộ 20 đi Phương Lâm – Định Quán – Đà Lạt.
Bay qua sông Đồng Nai vào không phận của Quận Tân Uyên, phía dưới là những khu nhà dân và trung tâm quận, từ trên cao nhìn thấy những người dân làm vườn, ngước mặt nhìn lên máy bay, không biết là có trông thấy tôi hay không mà họ đưa tay vẫy chào . Xa xa là con đường đi Quận Phú Giáo tỉnh Bình Dương.
Qua khỏi Quận Tân Uyên máy bay lên cao hơn lúc đầu. Thì ra đã đi vào khu vực “ chiến khu Đ “ để an toàn nên máy bay phải lên cao , lúc này tầm mắt của tôi nhìn được xa hơn. Tôi lại chỗ nhân viên phi hành hỏi “ Xin lỗi, hút thuốc có được không ” ? Anh ta gật đầu ! Tôi ngồi vào ghế bên cạnh anh đang đứng với tư thế hai tay cầm chặt vào tay cò khẩu súng đại liên 60 gắn bên cửa máy bay, mắt không ngừng quan sát phía dưới . Lúc này tôi mới nhìn thấy không phải chỉ có một máy bay của chúng tôi, mà có tới 8 hay là 9 chiếc CH 47 cùng bay , không biết bay theo đội hình gì mà tôi nhìn bên cửa phải cũng có, bên trái cũng có . Cứ nhìn chiếc máy bay bên cạnh lên hay xuống tức là máy bay của tôi đi đang lên và ngược lại, thấy hay tôi đứng lên bên cạnh người phi hành kiêm xạ thủ quan sát, tôi thấy một vòng tròn màu trắng, rồi hai vòng tròn trông thật đẹp, nhìn kỹ thì ra là những chiếc UH1B gunship đang làm nhiệm vụ truy tìm những ổ phục kích đoàn máy bay. Phía dưới là giòng Sông Bé hẹp nhưng lắm khúc khủy, uốn quanh, máy bay đã vào không phận xã Nha Bích Quận Chơn Thành, Tỉnh Bình Long, cây cầu sắt bắc ngang qua Sông Bé và con đường Tỉnh lộ 13 vắng tênh, chỉ có hai đồn lính bảo vệ hai bờ cầu là có thấy bóng người, còn phi trường phía dưới rộng thênh thang, nhưng nhìn rất sạch, những tấm vỉ lót phi đạo xanh rì, bóng loáng. Dưới ánh nắng bóng những chiếc máy bay đang bay in xuống mặt phi đạo trông thật rõ .
Ngạc nhiên hơn nữa là khi tôi nhìn thấy phía dưới rừng cây là những vết lỗ chỗ, loang loáng nước, rất nhiều và thật nhiều, ước tính từ trên cao này nhìn xuống cứ cách 1cm là có một vết trải dài muốt ngàn . Tôi hỏi người xạ thủ phi hành đó là vết gì vậy ? Anh ta nói : “ Đó là hố bom và lỗ pháo” Trông không khác gì hình chụp “ mặt nguyệt cầu “. Tôi vuột miệng kêu lên : “ Trời ơi ! Khốc liệt quá ! Vậy thì đâu còn ai sống !?”. Một nỗi buồn len vào trong tôi.
Tôi muốn bật khóc và kêu lên : Thương quá Bình Long ơi ! Nhưng tôi không thể nào khóc và kêu lên được, nghĩ mà thương cho mảnh đất nghèo, phải gánh chịu nhiều khốn khổ, bởi vì nó là Bình Long ……
(còn tiếp)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét