(Đại bác 105m/m của lính pháo binh nhảy dù bị pháo 130m/m cho nằm yên trên đỉnh đồi gió)
Bữa cơm chiều tôi chỉ ăn qua loa, người cảm thấy mệt, như có ai cầm búa bổ vào đầu, cổ họng khát khô chỉ ước bây giờ mà có được một ly trà đá mà uống một hơi thì không còn gì bằng. Đó là chuyện không tưởng vì đây là tiền đồn, thôi thì uống tưởng tượng vậy ! chỉ sợ con ma sốt rét nhập lúc này là tiêu đời,. Những ngón tay đau rát, vai đau ê ẩm vì phải đánh và đeo đàn cả buổi chiều sinh hoạt văn nghệ cùng đơn vị bạn, đã gần 6 giờ chiều lại sắp hết ngày thứ 8 trên đất Bình Long. Chúng tôi vào hầm nơi để thiết bị chuẩn bị sẵn sàng cho giờ phóng thanh. Ngả người nằm đong đưa trên chiếc võng cá nhân, với tay mở radio nghe chương trình “ nhạc yêu cầu”, tự nghĩ tại sao không có một ai yêu cầu những bài “hùng ca” !? Nếu có ai đó yêu cầu thì chúng tôi sẽ gởi thư mời họ đến những nơi như thế này để chúng tôi hát cho họ nghe không biết chán. Mặt trời đã xuống khuất sau dãy “ đồi gió” , rừng cao su bây giờ đã tối, những đống lửa được những người lính đốt lên trong những căn hầm soi sáng thay cho đèn và cũng để cho ấm áp giữa mùa đông trong rừng. Để tiết kiệm “ pin accu”, sáng nay chúng tôi theo những người lính xuống làng Xaco 1 kiếm rau, lần đầu anh em trong đoàn ăn món “ môn ngọt” nấu với thịt hộp, ngon tuyệt cú mèo, gom củi về để nấu nước và sưởi ấm trong đêm. Nấu nước, nấu canh ở đây là thùng đựng đạn loại lớn, một lần nấu được gần 3 lít nước nhưng khi nấu phải gỡ roong cao su vòng nắp thùng ra không thì khi nấu mà đậy nắp nó sẽ nổ tung như là nồi súp de bị quá áp suất.
Đến giờ, chúng tôi mở thiết bị truyền thanh, chung quanh chỗ đặt thiết bị phóng thanh được bảo vệ bằng mìn tự động. Một sĩ quan và vài người lính bước vào ngồi quây quần bên đống lửa, nhìn chúng tôi làm việc. Rừng cao su đầy sương đêm bị khuấy động bởi những bài hát : Giấc Ngủ Cô Đơn, Anh Hãy Về , cùng đoạn kịch trong chương trình “ Tiếng Chim Gọi Đàn “của đài Sàigòn được 08 chiếc loa kẽm 4 ống phóng xa đang oang oang phát . Hết chương trình của đài Sàigòn chúng tôi chuyển sang máy ghi âm phát chương trình của chúng tôi, nhìn đồng hồ đúng 8 giờ tối. Bây giờ chúng tôi có thể nghỉ ngơi cho máy tự hoạt động tới 10 giờ thì xuống máy. Vào lúc 12 giờ đêm lại tiếp vận chương trình “dạ thanh “ của đài Sàigòn. Hôm nay các cô gái được ngủ sớm, vì chiều ngày mai chúng tôi lại di chuyển về hồ nước khu Bệnh Viện Đồn Điền Quản Lợi, nghe nói nơi đó không yên bình như ở đây. Chúng tôi luân phiên nhau theo dõi hoạt động của máy.
11 giờ 50 chỉ còn vài phút nữa là sang ngày mới, ngày 15 tháng 12 năm 1972 ngày thứ 9 chúng tôi ở Bình Long. Tôi mở radio tiếp vận “ chương trình dạ thanh” của đài Sàigòn, trời se lạnh tôi lại đống lửa thêm vào vài cành củi, cũng là lúc có nhiều tiếng nổ, ánh sáng chớp lòe, tiếng nổ lớn làm cả nhóm ngơ ngác. Người lính đốc canh nói : Bọn nó pháo kích nhưng không biết mình đặt máy ở chỗ nào, căn cứ lại rộng nên cứ pháo bừa thôi, cứ yên tâm mà làm việc. Đạn súng cối vẫn nổ, chúng tôi vẫn làm việc, ngoài kia những chiếc loa vẫn cứ phát, một cô trong nhóm nói vui : “chắc là họ muốn tiếng súng cối át tiếng loa “ đó thôi ! Không gian trở lại yên lắng, chỉ còn tiếng nhạc từ những loa phóng thanh vọng về trong trời đêm.
Có ai dám bảo “ nghệ sĩ đen “chúng tôi không gian khổ !!!?.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét