Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi

Thứ Tư, 26 tháng 1, 2011

Tùy bút : Mùa Đông Bình Long 1972 (19)

(Văn phòng chính của Đồn Điền Cao Su Quản Lợi ở Technique )
Bị đánh thức lúc 2 giờ sáng, đêm ở đây trời rất lạnh, có lệnh khẩn nên chúng tôi phải thực hiện phóng thanh ngay thời điểm này. BCH tiểu đoàn đã bố trí lực lượng dẫn đường và vận chuyển thiết bị giùm chúng tôi, chỉ kịp khoác lên người chiếc poncho 5 anh em nam lên đường theo toán quân . Bầu trời đầy sao đủ soi sáng cho chúng tôi đi trên con đường lớn. Chừng 20 phút chúng tôi đã đến vị trí, với sự trợ giúp của các chiến sĩ chúng tôi hoàn tất công việc rất nhanh. Nơi đặt máy phát thanh của chúng tôi là một góc trong cái hồ nước rộng mênh mông như là một cái hầm nổi khổng lồ, nóc và chung quanh hồ được đúc bằng bê tông cốt thép rất kiên cố. Bộ phận TLC của tiểu đoàn chuyển cho chúng tôi những băng cassette đã được thực hiện các nội dung, chúng tôi kiểm tra đôi chút và cho phóng thanh ngay, những chiếc loa phóng ở ngay trên nóc hồ nên nghe tiếng phát rất lớn.
Tiếng súng đại bác cùng tiếng loa phóng thanh phá tan không gian yên lắng của khu vực, dù tiếng loa phóng thanh vang trong đêm rất lớn nhưng cũng không át được tiếng súng đại bác. Tôi không hiểu vì sao mà lại phát thanh vào giờ này ? Vả lại thiết bị phóng thanh và nhóm dạ thanh cùng ở một vị trí rất nguy hiểm ! Nhưng không dám hỏi ai về những điều tôi vừa nghĩ . Chỉ biết là loa phóng ở nơi chúng tôi, trong kia là tiếng đại bác cả hai cùng hòa điệu cho đến tận sáng, chỉ trong 4 giờ đồng hồ chúng tôi thực hiện xong 4 cuốn băng cassett C60 của đơn vị giao, bây giờ đã là 7 giờ sáng chúng tôi tiếp tục cho phát tin tức đầu giờ của đài phát thanh Sàigòn, ăn sáng bằng khẩu phần đồ hộp do những người lính trao.
Đến 8 giờ một toán quân nằm chốt tiền đồn trở về, người còn ướt sũng sương đêm. Qua họ tôi mới biết tình hình : “Một đơn vị chính qui đối phương di chuyển về đây phối hợp với du kích địa phương đang bám chốt, sẽ lợi dụng lúc đơn vị sư đoàn 18 chuyển đi giao tuyến lại cho binh chủng BĐQ, đối phương thừa cơ tràn lên đánh chiếm vị trí này . Nhưng do pháo binh bắn phá dữ dội bị tổn thất nhiều nên đơn vị chính qui rút lui, còn bộ phận du kích địa phương cũng bị tấn công bất ngờ trong đêm nên đã không phá hoại được chương trình dạ thanh, mà còn phải bỏ chốt chạy, đến sáng nay ta đã chiếm toàn bộ chốt .
Sĩ quan chỉ huy nhận được lệnh thông báo cho chúng tôi ngưng phát thanh và thu dọn thiết bị chuyển về BCH tiểu đoàn để trở Thị xã . Mặc dù mệt mỏi, nhưng nghe nói được trở về Thị xã Anh em trong nhóm thở phào nhẹ nhõm, vì chúng tôi ngủ hầm ngủ bụi cũng cả tuần rồi, riêng tôi mong sao được về thăm nhà nên cũng háo hức. Về đến BCH tiểu đoàn đã gấn 10 giờ, sĩ quan chỉ huy tiểu đoàn cho chúng tôi biết : Tình hình thay đổi Sư đoàn 18 BB sẽ chuyển quân trở về Long Khánh, giao lại tuyến phòng thủ này cho binh chủng BĐQ, nhiệm vụ của chúng tôi cùng với tiểu đoàn cũng kết thúc. Yêu cầu chúng tôi thu dọn thiết bị, dụng cụ cá nhân chuyển ra bãi đáp chờ trực thăng đa dụng đưa vào thị xã.
Bãi đáp nằm trong khu vực đặt súng đại bác của đơn vị, khi chúng tôi đến nơi thì 2 khẩu súng đai bác 105 m/m đã được đưa ra khỏi hầm, những người lính pháo binh đã cột dây và thiết bị chờ máy bay đến là chuyển đi . Có tiếng động cơ trực thăng, người sĩ quan ra hiệu cho chúng tôi sẵn sàng, 2 chiếc UH1B không biết từ hướng nào bay rất thấp, đáp xuống có những người lính trên máy bay nhảy xuống, những người lính của đơn vị chia làm 2 toán khiêng những thiết bị đồng thời giúp chúng tôi leo lên 2 máy máy bay. Máy bay cất lên quay một vòng tròn rồi bay thằng, mọi việc thực hiện quá nhanh tôi và 3 cô gái chỉ kịp ngồi vào hàng ghế, trước mặt chúng tôi là một đống thiết bị, không kịp vẫy tay chào những người lính ở tiểu đoàn.
Bây giờ không biết máy bay đi về hướng nào nhìn ra cửa máy bay chỉ thấy ngọn cây cao su, chưa đầy 5 phút thì người xạ thủ ra dấu cho chúng tôi biết máy bay chuẩn bị đáp. Vì máy bay không bay cao nên xà xuống đáp rất nhanh, chúng tôi kéo những thiết bị ra gần cửa rồi nhảy xuống . Máy bay tắt máy, những phi hành đoàn xuống đất phụ chúng tôi khiêng thiết bị để bên bãi đáp, nhìn qua bên cạnh cách chừng 30 mét thấy những anh em trong nhóm đi chiếc thứ 2 cũng đang chuyển thiết bị xuống khỏi máy bay. Bây giờ tôi mới biết là “ Phi Đội Trực Thăng Đa Dụng của Tiểu Khu Bình Long “ có nhiệm vụ vận chuyển sĩ quan chỉ huy, tải thương…..họ trực chiến ngày lẫn đêm ở mặt trận này.
Nhìn quanh để nhận diện vị trí của bãi đáp, nhìn bên kia con đường nhận ra nhà máy điện Bình Long, kế bên là doanh trại của đơn vị Thám Sát Tỉnh, Hội trường Lý Thường Kiệt, bãi đáp nằm trên sân trường Tiểu Học của con em quân đội bên phải là nhà Phó Tỉnh Trưởng, bên trái là doanh trại An Ninh Quân Đội nằm trên đường Lý thường Kiệt . Mải lo ngắm cảnh chung quanh nên tôi không để ý là có hai chiếc xe Jeep lùn đã chờ sẵn để chuyển thiết bị và chúng tôi về Chùa Tịnh Độ, khi cô bạn trong nhóm đập tay vào vai : Bộ ngủ gật hả !? làm tôi bừng tỉnh chúng tôi lại chuyển đồ đạc lên 2 chiếc xe cộng với 9 người chúng tôi, hai chiếc xe Jeep xẹp hẳn xuống thấy mà tội, vẫn còn hơn là phải cuốc bộ.
Xe chạy ngược trở lên đường vào Dinh Tỉnh Trưởng đến ngã tư MACVI thì quẹo phải, căn nhà sàn (cao cẳng) của Trưởng Ty Tiểu Học Bình Long đã không cánh mà bay đâu mất, chỉ còn trơ lại vài cái trụ cột xi măng vuông vức. Cột tháp antenna và căn nhà của của đơn vị Truyền Tin Tiểu Khu ( hồi đi học Tiểu học nghe người ta hay gọi là nhà “ Ông Đại úy Thành” đang là Đại Tá Tỉnh Trưởng Bình Long) vẫn đứng sừng sững giũa trời, đến ngã tư trường Tiểu Học Thượng xe rẽ phải theo đường Nguyễn Huệ đi ngang cổng trường Trung Học Bình Long, Ty Viễn Thông xập đổ hoàn toàn. Bưu Điện Bình Long chỉ còn lại những búc tường, nóc nhà biến đi đâu mất phía trước nhà ngay kế cây cột điện bằng sắt chữ V có cây sa pô chê vẫn xanh tốt. Đến ngã 3 là cơ quan USAID, Trung Tâm Tu Nghiệp cũng hoang tàn xe đến bồn binh rẽ phải chạy theo đường chợ cũ xuống dốc Sáu Khế đến ngã tư chợ chiều rẽ phải theo đường Nguyễn Du đến ngã 3 Tư Dương rẽ trái vào đường Phạm Hồng Thái xuống Chùa Tịnh Độ.Xe chạy vào sân thì ngừng lại, những anh chị trong đoàn được nghỉ trước đây chạy ra đón chúng tôi, mấy cô gái cứ huyên thuyên hỏi chuyện nhau như là đã cách xa nhau cả năm trời không bằng, các anh chị nhìn đám nam chúng tôi cười vang làm chúng tôi không hiểu chuyện gì, một anh dẫn tôi lại kiếng chiếu hậu nói : Xem dung nhan của mình có giống ai không ? Thì ra ! Râu và tóc những ngày qua chúng nó chen chúc, đua nhau mọc trên những khuôn mặt khắc khổ của chúng tôi . Chúng tôi nói lời cám ơn các anh lính lái xe và chuyển đồ đạc, thiết bị vào trong các phòng của chùa. Chỉ có nhóm của tôi là được trở về trước, còn lại 2 nhóm vẫn còn đang làm nhiệm vụ. Lại sắp sang ngày thứ 11 tại Bình Long. Tôi báo cho các anh em trong đoàn là về thăm và đêm nay tôi sẽ ở lại nhà.
(còn tiếp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét