Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi
Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010
Tùy bút : Mùa Đông Bình Long 1972 (4)
Đột nhiên người tụt hẫng như rơi vào khoảng không trọng lực. vội vàng bám tay vào thành cửa nơi đang đứng, là do máy bay giảm cao độ đột ngột, chuyển hướng bay về hướng bắc, song song với Quốc lộ 13 về bên phải, nhận ra ấp Tân Khai 2 khu dân cư của Đồng Bào Thiểu Số, phía bên kia là ấp Tân Khai người Kinh. Phía dưới là một đồn lính, 2 khẩu đại bác 155 m/m nòng súng trắng xóa vươn lên hướng về Bình Long, những người lính đang sửa lại công sự.
Lúc này máy bay bay rất thấp, tôi thấy những chiếc dù hỏa châu lơ lửng phía trên, chắc là những người lính ở mặt trận Bình Long biết chúng tôi đến nên bắn hỏa châu hai bên đường để mừng đón !? Máy bay bay vào giữa hai hàng hỏa châu, tôi hỏi người xạ thủ phi hành : “ Tại sao ban ngày mà lại bắn hỏa châu ? “ Anh ta nói : “ Để phá hủy hỏa tiễn tầm nhiệt phòng không SA7 của đối phương bắn lên máy bay “ . Thật là thú vị, chắc những người chế tạo ra loại hỏa tiễn SA7 phải quì xuống bái phục và gọi những người lính ở Bình Long là “ Sư Phụ “ mới xứng đáng.
Qua khỏi Tân khai là con đường đất sỏi đi về Van Hiên, Technique trên đường có chiếc trực thăng võ trang Cobra chắc là bị trúng đạn phòng không trong những ngày ác chiến, nhưng không bị cháy, đáp ngay giữa đường. Máy bay đã vào ấp Đức Vĩnh 1(Chà Là) những cây chà là hai bên đường vẫn tỏa lá xanh , bây giờ thì máy bay ở độ cao bằng ngọn cây cao su, vườn cao su chạy dài nhưng hầu như là không bị cụt ngọn thì cũng gãy cành, lưa thưa nhô lên trong đám cỏ mỹ dày đặc.
Đến ngã 3 Xa Trạch máy bay bay vào giữa Quốc lộ 13, là là qua ngã 3 vào ấp Đức Vĩnh 2(Sở nhì) thì dừng lại, hạ thấp thả 2 kiện hàng của chúng tôi xuống rồi bốc lên quay đầu lại hướng nam đáp xuống bên trái đường, nhân viên phi hành ra hiệu cho tất cả chúng tôi xuống máy bay thật nhanh vì sợ pháo kích. Chúng tôi chạy ra khỏi máy bay cùng lúc có rất nhiều quân nhân hối hả chạy lên máy bay, không đến 3 phút máy bay cất lên bay trở lại.
Chúng tôi ngơ ngác đứng bên lề đường Quốc lộ 13 nhìn cảnh vật hoang vắng, kiện hàng thì nằm mãi đâu đâu, lúc này trên mặt đường có rất nhiều kiện hàng vừa được thả xuống. Nhưng lạ thật , biết bao người trên máy bay cùng xuống mà bây giờ chỉ có lơ ngơ mấy anh em chúng tôi. Đang phân vân chưa biết phải làm sao, thì tôi nghe có tiếng người gọi từ vườn cao su, vào đây ngay, không tụi nó pháo là toi mạng bây giờ ! Thế là chẳng ai bảo ai chúng tôi cùng chạy vào nơi đó. Đây là những căn hầm trú đạn pháo của hành khách đến hoặc đi của phi trường .
Bây giờ tôi mới nhận ra phi trường dã chiến này là đoạn Quốc lộ 13 từ ngã 3 Xa Trạch chạy dài tới đường vào nhà tây Xa Cam. Phải thật lòng kính phục những người đã nghiên cứu thực hiện con đường, bình thường là đường bộ cho xe cộ, khi hữu sự trở thành một phi đạo hạng trung , thật vạn lần kính phục những bộ óc vĩ đại. Đang mãi ngắm nhìn cảnh vật chung quanh, chợt một bàn tay vỗ vào vai tôi và hỏi : Vào Bình Long không ? Có xe GMC bên Trung Tâm Tiếp Vận Tiểu Khu đậu đằng kia, lại đó mà đi ! Tôi quay lại và kêu lên : Anh Nhụ ! Người vừa hỏi tôi chính là Thiếu úy Nhụ dân Technique, phụ trách chuyển vận ở phi trường này, Anh Nhụ cũng nhận ra tôi, sau vài lời hỏi han Anh dẫn tôi lại căn hầm có mái lợp tôn, chung quanh vách bằng bao cát dày cả thước, dưới mái tôn là trần cũng bằng bao cát dày đến 2 thước, trông rất chắc chắn. Vào trong hầm tôi mới biết đây là câu lạc bộ dành cho những quân nhân, hành khách chờ xe vào hoặc chờ máy bay để đi. Anh Nhụ kêu 2 ly cà phê đen và nói với tôi : Cà phê Bình Long chính hiệu đó, hái từ những vườn cà phê ở Núi Gió, uống xem có ngon hơn cà phê Sàigòn không ! Cái cảm giác vừa đặt chân lên đất quê hương, lại được uống ly cà phê trồng trên chính mảnh đất quê hương của mình, mặc dù ở đây đang là mặt trận, mà sao tôi lại thấy thanh bình, yên ổn quá .
Tôi thầm kêu :Tôi đã về Bình Long, Cha Mẹ ơi con đã về đến Bình Long, Bình Long ơi tôi đã về, tôi đã về….
(còn tiếp)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét