Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Tùy bút : Mùa Đông Bình Long 1972 (10)


Cũng như những ngôi nhà khác, căn nhà của gia đình tôi cũng được ghi dấu bằng những mảnh đạn lỗ chỗ khắp nhà, rất may là nó chưa bị hủy diệt, Ba tôi cùng những người chung quanh còn ở lại mà lúc đó người ta gọi là “dân tử thủ” đã giúp nhau sửa chữa lại, để che mưa nắng.Chung quanh vách nhà có thêm lớp vỉ bằng sắt cao gần 2 mét để chống miểng, đạn. Bước vào trong, nếu gọi hầm thì cũng chẳng sai vì nhà là một căn hầm rộng lớn, có như vậy mới sống được ở chiền trường này. Ở đây ngoài Ba Má tôi còn có Cậu của tôi và một viên chức của Đồn Điền Cao Su Đất Đỏ cử lên để quản lý tài sản, đồ vật của khu vực nhà máy Quản Lợi cùng ở. Lúc tôi bước vào thấy Ông đang ngồi nói chuyện với vài người lính, tôi gật đầu chào rồi vào nhà sau. Không nhìn thấy Má, tôi hỏi, Ba tôi nói Má bận đi bán hàng, tôi rất lo vì gần những căn cứ quân sự sợ bị đạn pháo, Ba tôi nói khu vực đó rất an toàn, đạn pháo không còn bắn vào nơi đó cũng như khu vực nhà tôi, đi thăm quanh nhà, vườn cây chung quanh còn nguyên mặc dù cũng bị vết đạn lỗ chỗ nhưng không như trên khu phố chợ, nhìn giếng nước trong vắt dâng cao lên sát miệng , múc uống một ngụm giòng nước mát lạnh, mang vị ngọt của đất quê hương làm tôi thấy tươi tỉnh, sảng khoái. Tôi cho Ba biết về tình hình đời sống, sức khỏe, việc học hành của các thành viên gia đình, mục đích cũng như thời gian chuyến công vụ của tôi. Ba tôi dặn dò phải cẩn thận vì đây đang còn là mặt trận .
Tôi ngả người nằm trên giường trong căn phòng của tôi và ngủ thiếp đi, khi thức dậy thấy có Cậu, Anh Nhụ cùng vài người khác Má tôi cũng đã về. Bữa cơm đoàn tụ gia đình đối với tôi hôm đó thật vui, những câu chuyện được nối tiếp nhau kéo dài đến gần 5 giờ chiều, tôi xin phép để về đoàn, Anh Nhụ và những người quân nhân đưa tôi đi về đoàn bằng xe gắn máy. Gần 5 giờ 30 lúc này mặt trời đã xuống thấp, ánh sáng đã dịu trời sắp tối, đoàn chuẩn bị chuyển địa điểm, bộ phận dạ thanh đã lên đường, sĩ quan hướng dẫn thông báo điểm mới sẽ thuận lơi cho đoàn, xe đến cũng là những chiếc xe “buýt Bình Long” chúng tôi chất đồ đạc và lên xe.
Xe chạy ra đến đường Nguyễn Huệ thì rẽ phải qua khỏi trại Đỗ Cao Trí ( B15 cũ ) thì rẽ trái vào đường Nguyễn Du đi qua khu vực “ nhà dây thép” Bưu điện Hớn Quản cũ xuống đến ngã 3 Tư Dương thì rẽ phải theo đường Phạm Hồng Thái xuống ga xe lửa Hớn Quản đến trường tiều học Phú Đức thì dừng lại đây là nơi làm việc của Chi Khu An Lộc, chúng tôi xuống xe và chuyển đồ đạc vào Chùa Tịnh Độ ở phía sau dãy phòng học. Thấy ở đây không có hầm trú ẩn nhiều anh chị trong đoàn lo lắng, sĩ quan hướng dẫn cho biết ở chỗ này rất an toàn, có một đơn vị quân đội sẽ bảo vệ cho đoàn. Chúng tôi tranh thủ chuẩn bị chỗ ở, từ đây về nhà tôi chưa tới 1 km.
Thêm nơi ở mới, để đón ngày mai trên đất Bình Long. Tôi ước thầm phải chi được về ngủ ở nhà …..
(còn tiếp)

2 nhận xét:

  1. Đây là blog của bác Sương phải không ạ? Chào bác, cháu là cháu họ của bác ngoài Thái Bình. Mặc dù chưa có thời gian để đọc hết những gì bác viết, nhưng cháu thấy bác có 1 cuộc sống tinh thần rất phong phú. Mong sao các bác và các anh chị trong đó luôn dối dào sức khỏe, sống vui và hạnh phúc ạ.

    Trả lờiXóa
  2. Đúng là Bác, nhưng không biết là Bác Cháu ta có biết nhau không nhỉ !? Vì Bác cũng vừa ở quê Thái Bình về hôm thư hai 20/12 cho đến hôm nay Bác vẫn còn sợ cái lạnh ngoài đó, mong cháu thường xuyên ghé thăm blog để Bác Cháu ta có dịp tâm sự nhé. Chào cháu !

    Trả lờiXóa