Niềm Vui Dâng Tặng Cho Đời,
Nỗi Buồn Xin Gởi Mây Trời Mang Đi

Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

Tùy bút : Mùa Đông Bình Long 1972 (5)


Đang thưởng thức mùi thơm và vị đắng của từng giọt cà phê, một quân nhân đến gặp Anh Nhụ báo có điện thoại. Anh Nhụ quay sang nói vói tôi cứ ngồi đây chờ Anh . Một lúc sau Anh trở lại cùng Anh Chữ dân Xa Trạch nhà có xe đò hiệu Nam Đồng chạy Bình Long - Xa Trạch , tôi chào và Anh hỏi về Bình Long thăm gia đình hả, Anh cho biết Cha Mẹ tôi khỏe mạnh, bình thường vì ngày nào Anh cũng gặp. Tôi cảm ơn và nói em về Bình Long làm công tác. Hai kiện hàng của mấy em, Anh đã đưa vào chỗ chỉ huy, ở đó an toàn và có xe các em ra bốc lên rồi vào Bình Long cho sớm.
Lúc này đã 12 giờ 45 như vậy là tôi về đất bình Long đã được hơn nửa giờ mà vẫn còn loanh quanh ngoài phi trường. Anh Nhụ nói mấy em ra lấy hàng đi để còn vào cho sớm, em muốn về thăm nhà thì Anh chở về. Tôi nói vì phải đi với đoàn, khi nào ổn định em sẽ về thăm nhà. Chúng tôi cùng đi ra khỏi hầm, tôi cùng anh em trong đoàn đi theo Anh.
Mấy quân nhân đã tháo lưới, dây giằng của kiện hàng, bên cạnh là chiếc xe GMC chúng tôi đưa thiết bị lên xe, vừa lúc đó thì đoàn máy bay khác cũng vừa bay đến thả hàng và khách xuống, rồi nhận khách lên và bay trở về, bằng thời gian như chuyến đến của chúng tôi. Một số quân nhân vào Bình Long cùng tháp tùng xe với chúng tôi. Anh Nhụ thông báo với người quân nhân lái xe về địa điểm xuống của chúng tôi ở đã nhận được qua điện thoại,. Chúng tôi và những người khách cùng lên xe.
Anh Quân nhân lái xe cười nói : Xe ở Bình Long chiếc nào cũng giống nhau cả, không sứt đầu thì cũng bể thùng, có xe đi là oách rồi các anh em chịu khó tìm chỗ ngồi nhé. Đúng thật, tôi nhìn chiếc xe không kiếng, không mui, còn thành xe thấp và đầy những lỗ đạn. Xe lăn bánh, tôi giơ tay chào Anh Nhụ và Anh Chữ, Anh Nhụ nói mai anh em mình uống cà phê sáng tại Bình Long đó, tôi gật đầu. Xe chạy trên đường Quốc lộ 13thẳng tiến vào thị xã, gần tới ngã 3 Xa Cam bên trái đường có một chiếc chiến xa T54 bị bom vùi sâu đến 5 – 6 mét chỉ chừa 2 lỗ trên nóc pháo tháp, bên phải trong vườn cao su có hơn 10 chiếc xe tăng PT76 bị bắn cháy đen xì . Kia rồi ! Tấm bảng xi măng được xây dựng từ thời pháp “ Plantation De XaCam “bị đạn lỗ chỗ nhưng vẫn còn đọc được những hàng chữ, trên mặt đường có 2 hàng lỗ đặt mìn chống chiến xa được đục tròn rất khéo, nhìn về bên phải là thung lũng, dưới thung lũng là những cánh đồng ruộng ấp Phú Đức, sóc Tư Bổn. Phía xa ngọn “ Đồi Gió ” sừng sững, hùng vĩ, trông đẹp như cảnh ở ĐàLạt, chạnh lòng nhớ đến ca khúc “ Đường Xưa Lối Cũ “ mà chị Mỹ Thể hát, nhưng có hậu hơn điệp khúc của ca khúc.
Xe đã đến cổng Bình Long, bót gác của trạm cảnh sát vẫn còn nguyên, bên cạnh là một chiếc chiến xa T54 bị bắn cháy, bên lề con đường Nguyễn Du có chiếc trực thăng UH1B khi đáp bị đạn pháo hư nằm tại chỗ, bên phải là Trại Đỗ Cao Trí xa hơn một chút là Chi khu An Lộc. Xe đến trước cổng trại Đỗ Cao trí thì ngừng cho những hành khách xuống, còn chúng tôi thì ngồi lại, đi thêm một đoạn ngắn thì rẽ trái đi vào con đường nhỏ sát bờ đê chiến lược, phía sau Ty Lâm Nghiệp thêm một đoạn thì ngừng lại. Chúng tôi xuống xe, quân nhân lái xe hướng dẫn chúng tôi vào một doanh trại quân đội, đây là doanh trại của Đại đội CTCT của Tiểu Khu Bình Long, Xếp L và các anh chị trong đoàn đi chuyến máy bay trước đang ở đây chạy ra đón chúng tôi, người sĩ quan CTCT hướng dẫn chúng tôi chuyển đồ đạc, thiết bị sang dãy nhà kế bên, tôi nhìn lên giòng chữ : “ Ty Hàng Không Bình Long “ được đúc bằng xi măng trên mặt trước của căn nhà chỉ còn lại vài bức tường, hai trụ sắt anten bên hông căn nhà bị đạn pháo gãy ngang. Xếp L thông báo cho chúng tôi ở tạm đây chờ bố trí điểm thuận lợi hơn, căn dặn chúng tôi phải tuân theo hướng dẫn của chỉ huy đơn vị .
Từ chỗ này đi bộ về đến nhà tôi khoảng 20 phút, nhưng phải nén lòng chờ đợi, vì tôi đang ở tại Bình Long…..
(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét